locvipvn Quản trị viên
Tổng số bài gửi : 783 Tiền mặt : 1979 Được cảm ơn : 4 Sinh nhật : 31/03/1996 Ngày tham gia : 07/06/2010 Tuổi : 28 Đến từ : 9a6 Sở thích : game Công việc : hacker Slogan : tài năng có hạn, thủ đoạn có thừa
| Tiêu đề: Món quà đặc biệt Sun Sep 19, 2010 3:53 pm | |
| Làm tình nguyện viên cho trường thì không được trả lương nhưng đôi khi chúng tôi cũng nhận được những món quà đặc biệt. Một buổi sáng nọ, ngay trước lễ Giáng sinh, tôi đang bán vé cho buổi trình diễn cuối của trường tôi với vở Chú Bé Đập Hạt Dẻ. Vé tối hôm trước đã bán được hết. Mọi người đang xếp hàng dài mua vé. Một số người còn ngó nghiêng vào trong xem ké trong khi chờ đến lượt mình mua vé.
Một trong những khách mua vé ngày hôm ấy là một phụ huynh học sinh. Bà vừa mở ví vừa ca cẩm :
_ Thật tệ hại khi phải mua vé để xem chính con mình biểu diễn.
Tôi cố giải thích:
_ Trường chỉ bán vé để hỗ trợ chi phí làm phông cảnh và may quần áo diễn viên. Tuy nhiên không ai bị ép buộc mua. Nếu bác không tự nguyện hỗ trợ thì mời bác vào xem miễn phí. Bác muốn bao nhiêu vẽ cũng được.
Bà lầm bầm :
_ Được rồi ! Để tôi mua. Hai vé người lớn và một vé trẻ em.
Bà đặt mạnh xuống quầy vé một tờ 10 đô la. Tôi đưa lại bà tiền thối và vé. Bà bước sang bên loay hoay mở ví cất tiền. Cậu bé sau bà bèn bước lên đưa ra một mớ tiền xu. Tôi hỏi em :
_ Em mua bao nhiêu vé ?
Em trả lời, tay đẩy tiền về tôi :
_ Em không cần vé. Em chỉ trả tiền mà thôi.
_ Nhưng em cần vé để xem chương trình biểu diễn tối nay mà !
Em lắc đầu :
_ Em đã xem rồi.
Tôi đẩy các đồng tiền trả lại về phía em và bảo :
_ Em không phải mua vé vào xem bạn lớp mình diễn. Em có thể vào cửa miễn phí. Em bé vẫn kiên quyết :
_ Không. Em đã xem tối hôm qua rồi. Em em và em đã đến trễ nên tụi em không tìm ra người bán vé và tụi em đã cứ thế vào xem luôn.
Nhiều người trong đám đông hẳn đã "cứ thế vào xem". Bởi vì số tình nguyện viên ít ỏi không thể xét vé hết mọi người. Vả lại nếu tìm ra người không có vé cũng chẳng ai muốn cãi vã cả ? Như tôi đã giải thích với vị phụ huynh mua vé trước em ; mua vé là tự nguyện mà.
Em bé đẩy tiền trả lại tôi và bảo :
_ Em trả tiền vé cho tối hôm qua.
Tôi biết khi đến trễ như vậy hẳn cậu bé và em mình đã phải nghểnh cổ và bị ép nhẹp bởi những người đến trước. Các em cũng chẳng được xem từ đầu. Vì vậy tôi không muốn nhận tiền của em. Tiền của trẻ em luôn do khó nhọc dành dụm mới có. Tôi cố gắng giảng giải :
_ Nếu như phòng vé đã đóng của thì đương nhiên các em đâu có mua vé được. _ Em em cũng nói như vậy.
Tôi đoan chắc với em :
_ Không ai biết được chuyện sai biệt đó đâu. Em đừng lo.
Nghĩ là tôi đã giải quyết xong, tôi đẩy tiền trả lại cậu bé. Nhưng em đưa tay ra ngăn tôi lại và bảo :
_ Em biết sự sai biệt.
Trong một thoáng im lặng đôi bàn tay chúng tôi giao nhau như bắc nhịp cầu trên mớ tiền lẻ.
Tôi đành bảo :
_ Hai vé giá hai đô.
Thế là một số đồng nữa lại được bỏ thêm vào. Tôi bảo tiếp :
_ Cám ơn em.
Cậu bé mỉm cười với tôi, quay lưng ra đi và mất dạng.
_ Xin lỗi cô.
Tôi ngẩng nhìn và ngạc nhiên thấy bà phụ huynh vừa mua vé lúc này. Bà vẫn đứng đấy, ví còn mở, tay còn cầm tiền tôi thối lại và vé. Bà nhẹ nhàng nói tiếp :
_ Cô cứ giữ tiền thối đi. Phông cảnh được vẽ rất đẹp và quần áo diễn viên cũng tốn không ít tiền.
Thế là bà đưa tôi hết cả chỗ tiền thối và bước đi.
Cậu bé đã không hay là cậu đã tặng cho cả hai chúng tôi món quà đặc biệt biết chừng nào. |
|