locvipvn Quản trị viên
Tổng số bài gửi : 783 Tiền mặt : 1979 Được cảm ơn : 4 Sinh nhật : 31/03/1996 Ngày tham gia : 07/06/2010 Tuổi : 28 Đến từ : 9a6 Sở thích : game Công việc : hacker Slogan : tài năng có hạn, thủ đoạn có thừa
| Tiêu đề: Những chiếc vỏ ốc Sun Sep 19, 2010 3:55 pm | |
| Mẹ tôi rót cho mình một ly nước cam và bảo :
_ Mẹ rất lo cho ngoại !
Tôi đang đổ xi-rô lên lát bánh nướng của tôi, thật mềm, thật nóng, đúng như tôi thích. Tôi vừa liếm xi-rô trên nĩa vừa hỏi lại mẹ :
_ Sao vậy mẹ ?
_ Ờ. Con còn nhớ trước khi ngoại dọn đến với mình thì bà thường dậy sớm cỡ nào không ?
Tôi đáp :
_ Dạ, trước khi mặt trời mọc, để làm bánh và chiên thịt mỡ cho cả nhà ăn sáng. Mẹ gật đầu nói tiếp :
_ Vậy mà bây giờ ngoại suốt ngày chỉ ngủ rồi coi TV. Mẹ chẳng tài nào rủ bà ra khỏi nhà, và bà cũng chẳng thiết gì đến việc kết bạn.
Mẹ nhíu mày và hạ giọng bảo :
_ Ngoại còn đòi về lại New York nữa chớ.
_ Trở về New York ? Nhưng mẹ bảo bà không thể ở một mình được nữa mà. Vì vậy mà bà mới dọn đến đây ở chung với mình.
Tôi rất thích Florida. Dĩ nhiên tôi có rất nhiều bạn học ở lớp sáu để chơi chung.
Mẹ bảo tôi :
_ Nếu ngoại về lại New York thì ngoại phải vào nhà dưỡng lão để các cô điều dưỡng chăm sóc ngoại.
Tôi đáp :
_ Vậy là giống như ở bệnh viện rồi.
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi bàn :
_ Con sẽ tìm ra cách khiến ngoại thích Florida.
Mẹ mỉm cười bảo :
_ Mong là con tìm ra được !
Ở trường về tôi thấy ngoại đang ngồi coi TV và đoán là cả ngày nay bà không hề nhúc nhích, tôi ngồi lên giường và lôi bộ sưu tập vỏ ốc của tôi ra. Này là vỏ sọc, này là Ốc Biển Tím và còn có cả Ốc Nữ Hoàng nữa. Bạn có thể áp nó vào tai và thế là nghe tiếng sóng đại dương rì rào vỗ. Tôi đặt tên cho vỏ ốc tôi thích nhất là Tai Em Bé. Nó màu trắng và có hình giống y như tai em bé, uốn lượn, thanh mảnh, nom thật dễ thương.
Tôi chợt nảy ra một ý khi ngồi ngắm những vỏ ốc. Tôi bèn ra ngồi cạnh ngoại trên chiếc ghế dài và hỏi :
_ Ngoại à, hồi nhỏ ngoại có ra bãi biển chơi chưa vậy ?
Ngoại nhíu mày nhớ lại rồi bảo :
_ Có một lần bà cố con dẫn ngoại ra bãi biển , nhưng ngoại không thích lắm.
Tôi nhón lấy một chiếc bánh để trên bàn trà, hỏi lại :
_ Thật vậy sao ? Sao ngoại không thích vậy ngoại ?
_ Ngoại sợ nước vì ngoại không biết bơi.
Môi ngoại chu lại như thể ngoại vừa mới uống phải nước chanh chua loét. Tôi ước gì ngoại có thể cảm nhận bãi biển như tôi cảm nhận. Tôi thích nhìn những con bồ nông bay lượn trên sóng đại dương, và có lần tôi thấy cả một con iguana bự cồ màu xanh lá.
_ Ngoại này, ngoại có thể dẫn con ra bãi biển không ? Con muốn tìm vài vỏ ốc mới cho bộ sưu tập của con.
Ngoại thậm chí không thèm rời mắt khỏi màn hình TV và bảo :
_ Val à, ngoại đang mắc coi chương trình ngoại thích. Cháu không đi một mình được sao ?
Tôi nài nỉ, trong đầu hiện ra cảnh ngoại phải ở nhà dưỡng lão :
_ Không được ngoại ơi ! Con không được phép đi một mình. Con xin ngoại mà !
Ngoại thở dài gật đầu :
_ Được rồi, đi thì đi.
Bà nắm tay tôi và hai bà cháu đi ra bãi biển. Trời nóng đủ để làm chảy kim loại. Tôi đưa ngoại một cái túi đựng :
_ Ngoại nè, túi để ngoại bỏ vỏ ốc vào đó.
Ngoại từ chối :
_ Thôi con làm đi.
Gió dịu mát thổi từ đại dương làm những lọn tóc xám tro của ngoại bay phơ phất. Tôi lắc đầu :
_ Không được đâu ngoại ơi ! Con cần ngoại phụ con tìm vỏ ốc mà !
Bà bảo :
_ Thôi được rồi !
Thế là hai bà cháu vừa đi vừa cúi tìm những vỏ ốc đẹp nhất.
Bà đưa tay lên mắt che nắng vào bảo :
_ Có lẽ mình nên về thôi cháu. Bà thấy đâu có nhiều vỏ ốc đâu.
_ Chưa về đâu ngoại ! Cháu sẽ đi trước như một hướng đạo sinh đang tìm đường và xem thử mình có tìm được vỏ nào đẹp không nha.
Vừa đi trước tôi vừa ngoái nhìn xem bà ra sao. Ngoại đứng nhìn sóng đại dương và chim hải âu đang bay lượn trên mặt nước tìm cá. Bà cởi giày ra và cầm chúng trên tay.
Tôi chạy lên trước rút Thần Biển Hồng ra lén bỏ rơi xuống trên cát. Xa hơn, tôi lại làm rơi tiếp vỏ ốc cá Sao Xanh, rồi Rắn Sao Lục. Cuối cùng tôi bỏ rơi cái vỏ ốc tôi thích nhất, đó là Tai Em Bé.
Ngay lúc đó, tôi nghe ngoại gọi :
_ Val nè ! Coi ngoại tìm thấy gì nè !
Ngoại đứng đó, tay giơ cao Thần Biển Hồng.
Tôi la lên :
_ Đẹp quá chừng ngoại ơi ! Thật hết ý cho bộ sưu tập của con.
Ngoại gật đầu mỉm cười. Bà bảo đầy vẻ phấn khích :
_ Để bà tìm tiếp nghe !
Tôi giả bộ không thấy Cá Sao Xanh nhưng ngoại thì chầm chậm cúi xuống nhặt nó và lại gọi :
_ Coi nè Val, cá Sao, lại có màu xanh nữa chớ.
_ Ngoại tài thiệt đó.
Ngoại hãnh diện cầm cái túi. Cuối cùng ngoại cũng tìm thấy vỏ ốc tôi thích nhất. Ngoại đưa tôi :
_ Val coi nè ! Ngộ không cháu ?
Tôi ôm nó trong lòng bàn tay.
_ Gọi nó là Tai Em Bé nha ngoại ! Nom nó y như tai em bé vậy.
Ngoại ôm lấy tôi bảo :
_ Cháu đặt tên hay thiệt đó !
Trên đường về nhà chúng tôi lội trong sóng nước gần bờ. Ngoại quên đi nỗi sợ nước.
Hai bà cháu về đến cổng nhà thì gặp mẹ tôi. Ngoại bảo mẹ :
_ Hai bà cháu ra bãi biển chơi. Con biết không mẹ tính làm một bộ sưu tập vỏ ốc cho chính mẹ. Val này, cháu có thể giúp bà đấy.
_ Được bà ạ !
Mẹ và tôi cười đắc ý với nhau. |
|