locvipvn Quản trị viên
Tổng số bài gửi : 783 Tiền mặt : 1979 Được cảm ơn : 4 Sinh nhật : 31/03/1996 Ngày tham gia : 07/06/2010 Tuổi : 28 Đến từ : 9a6 Sở thích : game Công việc : hacker Slogan : tài năng có hạn, thủ đoạn có thừa
| Tiêu đề: Khi con đơn độc Sun Sep 19, 2010 3:57 pm | |
| Năm tôi len mười ba thì gia đình tôi đã dọn từ Bắc Califocnia đến Nam Califocnia được một năm. Tôi đến tuổi dậy thì trong một tâm trạng nổi loạn phục thù. Tôi luôn tỏ vẻ hung hăng và chống đối, tôi không mấy để ý đến ý nào của cha mẹ, nhất là khi những lời ấy lại liên quan đến tôi. Như mọi đứa trẻ mới lớn khác, tôi luôn tranh đấu để thoát khỏi tất cả những gì không phù hợp với suy nghĩ của tôi. Tự coi mình là một thanh niên "sáng chói không cần đến sự dẫn dắt của ai cả", tôi đã từ chối mọi tình thương yêu mà theo tôi là quá độ. Thật ra, chỉ nghe đến từ thương yêu là tôi nổi giận rồi.
Một tối nọ, sau một ngày thật sự là tồi tệ, tôi lao ào vào phòng mình, đóng cửa lại và leo lên giường. Nằm xuống khoảng không gian riêng tư của mình tôi đưa tay gối đầu thì đụng phải một phong bì, trên đó có hàng chữ :"Để con đọc khi có một mình".
Bởi vì tôi đang có một mình, không có ai đang nhìn tôi đọc lá thư như lời dặn, nên tôi đã mở lá thư ra đọc. Trong thư viết :
- Mike con, mẹ biết là vào lúc này con thấy cuộc sống thật khó khăn, mẹ biết là con rất bất mãn và mẹ cũng biết là con cho ba mẹ đã không đúng. Nhưng mẹ cũng biết là mẹ luôn luôn yêu thương con nên bất kỳ điều gì con nói hay làm cũng không bao giờ thay đổi tình thương yêu mà mẹ dành cho con. Mẹ sẵn sàng có mặt ở đây bất kỳ lúc nào con cảm thấy cần nói chuyện, còn nếu con không thấy cần thì cũng chả sao. Con chỉ cần biết là con đi tới đâu hoặc làm gì thì mẹ vẫn luôn yêu con và hãnh diện có con là con trai mẹ. Mẹ luôn có mặt vì con và mẹ yêu con - điều này không bao giờ thay đổi. Yêu con. Mẹ.
Đó là lá thư đầu tiên trong một loạt thư với tiêu đề "Để con đọc khi có một mình". Không một lời nào đã được nói về những lá thư đó cho đến khi tôi trưởng thành.
Ngày nay tôi đi khắp thế giới, giúp đỡ mọi người . Một hôm, tôi đang dạy một Sê-mi-na ở Saratosa, bang Florida, thì một bà nọ đến gặp tôi vào cuối buổi dạy và trình bày với tôi sự khó khăn khi có một đứa con trai đang tuổi dậy thì. Chúng tôi đi bộ dọc theo bãi biển, và tôi kể cho bà ta nghe về tình yêu không tàn lũi của mẹ đã dành cho tôi cũng như những lá thư "Để con đọc khi có một mình" bà viết gửi tôi. Nhiều tuần sau tôi nhận tấm thiệp bà mẹ có con trai đang tuổi dậy thì gửi báo cho tôi biết bà đang bắt chước làm giống như mẹ tôi đã từng làm cho tôi :bà đang gửi cho con trai bà những lá thư "Để con đọc khi có một mình".
Tối hôm nhận được tấm thiệp, theo như thói quen tôi lại đưa tay gối đầu. Đặt tay lên gối, tôi nhớ lại nỗi nhẹ nhõm ngày nào tôi đã có được mỗi lần nhận một lá "Để con đọc khi có một mình" của mẹ tôi. Trong những năm tháng cuồng dại của tuổi trăng tròn của tôi thì những lá thư đó là biểu hiện của lời cam kết trầm tĩnh rằng tôi được yêu thương bất kể con người tôi thế nào chứ không phải vì con người tôi. Ngay trước khi rơi vào giấc ngủ tôi thầm tạ ơn trời đã ban cho tôi một bà mẹ biết hiểu những gì mà tôi - một đứa con trai đang ở tuổi dậy thì đầy nổi loạn - cần. Ngày này, mỗi khi những cơn sóng bão táp nổi dậy trong đời thì tôi lại biết là ngay cạnh tôi là sự cam đoan bình lặng , là tình yêu - bền bỉ, rộng lượng, vô điều kiện - sẽ thay đổi cuộc sống của tôi. |
|